Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

Tình xuân xưa...



Tình xuân xưa

Định khúc bên đời lối ngẩn ngơ
Đường hoa nhạt nắng ngõ mây chờ
Xôn xao gió quyện đùa xuân mộng
Quyến luyến môi cười thả giấc mơ
Tình đến mùa phai màu đổi sắc
Thuyền đi nước bạc bến thay bờ
Duyên tan nỗi nhớ còn đâu đó
Một đoạn tơ vàng nửa mảnh thơ .
Ai ngỡ cho ai từ bao giờ…
Mà ngờ gặp gỡ đã yêu nhau
Thanh xuân nghiêng nón tình trong mắt
Hoảng hốt ta ôm dạ vương sầu…

Em nói tình đầu em với tôi
Là mùa xuân mới thứ hai mươi
Một mùa xuân lạ tay run rẩy
“Rơi nón tình trao anh mất rồi…”

Tôi nhớ rằng tôi tự thuở nào
Tay trơn nuối tiếc buồn xanh xao
Bơ vơ lạc lõng về ngõ tối
Nên ngại đời em gối trăng sao…

Tình biết cuộc tình vốn dại khờ
Thời gian chờ đợi vợi yêu đương
Cố hương tìm lại người xưa cũ
Ngõ vắng nhà ai pháo nhuộm đường

Em trả lại tôi những bức thư
Bài thơ giọt vấn nhoà tương tư
“Hoa đời ép phai màu khô héo”
Chợt hiểu từ đây thôi giã từ…

Tôi đốt tình thư nắng đong đưa
Hong mùa trống vắng gió xuân đùa
“Sao em không chờ câu ly biệt?
Cho người tình lỡ đến tiễn đưa…”

                                       Thế Nhân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét