Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Cõi phôi pha...



Cõi phôi pha…
(Viết tưởng nhớ những người bạn)
(Trang bút ký lưu niệm cuối cùng)
   Pleiku. Chiều phai…
   Vậy là 8 năm nữa lại trôi qua…kể từ khi bạn phiêu bạt vào thế giới nào không biết?
   Vì cõi đời này chỉ khiến tôi bận tâm: Sợ thiếu ngày tới để lang thang (cười)…nên không đủ nhịp đếm thời gian, để tìm hiểu thêm nơi chốn đâu là thiên đàng hay địa ngục, niết bàn hoặc cõi trời đâu suất. Ngay cả dòng lịch sử tôi cũng đã muốn khép lại…ơ hờ, lãng quên.
   Trước mặt tôi, là vợ của bạn. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt xanh xao trìu mến như thẩn thờ gợi tìm kí ức! Bởi tôi biết rằng: Nàng đang hư hao muốn khóc…vì hụt hẫng duyên nợ, nhớ về người chồng đã từ giã hồng trần, lật đật viễn du quá vội vàng…
    Tôi vẫn thế! thảnh thơi quán ven đường…nhìn ra phố xá chợt nắng, chợt mưa giữa dòng đời xuôi ngược tấp nập, se sua. Nhưng(nói nhỏ), trên khuôn mặt người…hình như, họ cũng đã đánh mất niềm tin từ lâu lắm, dạo ấy…
  Nhiều năm qua, tôi mơ hồ bỏ quên các nhạc cụ thất lạc rồi…Văn thơ chất đọng dậy xanh rêu, tan vỡ theo mạch đời rơi rụng…Và giờ đây, viết để làm gì? còn ai đâu mà đọc…Cả bức chân dung vẽ tặng bạn cũng hao mòn, nhạt nhoà theo phù du thời gian…
   Ừ!  Thôi thì…đành tiễn biệt thong dong đi vào cõi phôi pha vậy.

Một nén nhang lòng…

(Viết cho một người bạn…)
   Ngày và tháng...
   Vậy là đã hơn sáu năm trôi qua kể từ ngày  bạn rời xa thế giới này. Đây là lần thứ  hai, tôi ghé về thăm bạn…Nhưng, nghĩa địa nơi bạn an nghĩ , không còn như xưa nữa. Mặc dù, vẫn thung lũng xanh lúa rì rào, vẫn đồi hoang lộng gió giữa chiều về nghiêng nắng…mà tôi đành chịu, không tìm được ngôi mộ của người bạn tâm giao…
   Chỉ sau ba năm thôi, người ta đã đến nằm nơi đây quá nhiều. Họ xây những ngôi mộ sang trọng, cao ráo, đồ sộ đầy màu sắc…có lẽ vậy, nên mộ bạn bị che lấp hoặc tôi bị hoa mắt không nhớ để tìm ra được…
  Theo lời vợ của bạn nói, từ ngày bạn chết! được phù hộ…gia đình đã làm ăn khấm khá hơn. Nhưng tôi không tin vậy, tôi nghĩ bạn không về thiên đàng, xuống địa ngục hay lang thang đâu đó…mà bạn chỉ “về nơi cuối trời nhìn mây bay” thôi …( vì bạn yêu nhạc Trịnh mà)! Nên tôi biết bạn đã nhìn thấy tôi, không chỉ nơi đây mà ở khắp mọi nơi…
   Tôi nhớ bạn, lẽ đương nhiên…vì ai quên được dĩ vãng: Lúc chia nhau từng hạt bắp rang, nhai cho đỡ đói giữa mùa đông rét buốt, khi nhường nhịn nhau ngủ dưới trời mưa dột, hay cùng nhau hoà âm tấu nhạc trên một sân khấu nào đó…quá nhiều và quá xa xôi.
   Nhưng đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn trách bạn: Sao không bảo vệ được tình yêu của mình, chỉ vì khác nhau về tôn giáo…Giáo đường có gì mà bạn ngại, ngôi chùa kia cũng đâu phải là định kiến gì. Có những  lỗi lầm không thể thú tội hay sám hối được…
   Bạn vội vĩnh biệt, khi đoạn đời đi qua còn quá ngắn, bỏ tôi một mình với nhạc cụ rơi vãi, giăng tơ…trôi theo thời gian về đâu? tôi cũng không nhớ! Tôi chỉ nhớ những lần tranh luận, cãi vã buồn tênh…những lo âu, ngậm ngùi chia tay nhiều lần trong đời…những hồi hộp, xúc động bao lần gặp lại...thế thôi!
   Ngày bạn ra đi là “Chiều chưa đi…màn đêm buông xuống” bài hát Đêm đông của Nguyễn Văn Thương. Còn hôm nay tôi về là Cơn Nắng của tình yêu trong bài hát “Riêng một góc trời”của Ngô Thuỵ Miên có hạt Nắng, có Mưa rơi và Mây trôi…như thời gian bất tận cho tình yêu đi xa rồi! người cũng đã đi xa mãi…

     Vài nén nhang lòng…

(cho những người bạn…)
    Ngày và tháng...
   Sau khi bạn “về nơi cuối trời” thì chỉ trong hai năm sau đó…Những người trong ban nhạc cũng lần lượt ra đi tìm bạn...trong cơn đau vật vã. Vì những căn bệnh, có lẽ…do nhọc nhằn mưu sinh đời sương gió…Họ lìa trần để được hy vọng mộng ước ở cõi thiên thu,
   Dòng nhạc Rock đã được cho phép trình diễn từ năm 2005…Sự đời quá muộn màng cho những ước mơ đơn giản. Các bạn và tôi đã bị trôi giữa dòng đời sâu thẳm, nên bến bờ xa lắc, không với, không níu được chút gì cây cỏ sinh tươi…
   Nếu còn sống! thì các bạn chỉ nhìn dòng người qua lại, hoặc lẩn quẩn, bon chen giữa dòng chảy đó! nuôi thêm một chút hy vọng, chỉ đủ để thắp lên niềm tin le lói…rồi lụi tàn cho một thế hệ nữa đi qua. Vì đời người, ta chỉ có mười năm tuổi trẻ để tung hoành ngang dọc…và cùng lắm là chỉ mười năm chờ đợi…
   Bạn là người mà đơì còn cho một chút bình yên, gia đình vợ con yên ấm…còn những người kia gia đình nheo nhóc, cơ hàn, lận đận. Một người, khi bước vào cửa, phải cúi người thật thấp…tối tăm, vài mảnh tôn cũ ghép lại, xiêu vẹo bên giòng suối bẩn. Người kia, thì nhà…khi ngồi giữa phòng, gió lộng khắp nơi. Nên trước khi nhắm mắt, vẫn chỉ biết mĩm cười thều thào, ngắt quãng: “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…”để khẽ chào buồn, âm thầm đi vào khoảng không cô tịch…chỉ còn lại vợ dại, con thơ ngơ ngác, chập chững bơ vơ chưa tìm nơi bám víu. Tôi đã về quá trễ để kịp tiễn đưa…ly biệt người cuối cùng ra đi. Để nỗi biệt ly đó! đến giờ, vẫn còn xót xa, vương vấn mãi…
   Các bạn đã nằm im yên nghỉ, chắc hẳn đã quên sự đời…Riêng tôi, vẫn miên man nhiều thao thức, không trông mong gì…chỉ mang trong mình nhiều nợ đời không trả hết: Nợ ơn nghĩa sinh thành, tình nghĩa anh em. Nợ bạn bè thân quen, nợ hàng xóm tối lửa tắt đèn, nợ non sông một lời hẹn ước…và nhiều người nữa trên bước đường lưu lạc của tôi mà bạn không không hề biết. Ngoài ra, còn nợ ân tình chẳng bao giờ dám trả. Những người yêu thương ta làm ta phải nợ…nợ tình đời, lòng người, nợ điều quyến luyến…
   Chỉ có dòng đời là chắc chắn!...còn mắc nợ chúng ta…một lẽ sống!...

( Viết…để hy vọng …)

    Ngày và tháng...
   Thật là kỳ lạ…Hôm qua, hôm kia tôi vừa nhớ đến các ban, thì trong tối đó, tôi được báo tin: Có một người bạn của chúng ta có thể…sắp đi xa mãi…đang chuyển viện tuyến trên, chỉ chờ sự may mắn! trong trạng thái vô thức…
   Vậy là qua ba đêm liền tôi không ngủ, đốt thuốc lá triền miên vô cảm. Tôi vốn ít ngủ ngay cả thời niên thiếu, chỉ để suy ngẫm, tiếc thời gian trôi qua, hay mãi mê đọc một quyển sách nào đó, vô tư không hề lựa chọn…Nhưng lần này, tôi thấy trống rỗng, đứng lên ngồi xuống, đi ra đi vào, chẳng suy nghĩ gì…gõ chữ từng đoạn cho bạn. Gia đình tôi biết vài trường hợp như vậy, thường kín đáo tôn trọng, dịu dàng với tôi…chắc tính mình hay cau có vì thương vay, khóc mướn?…(hì…ráng đọc nghe..)
    Không phải là tiếc thương, vì trong đời có quá nhiều chuyện để thương tiếc rồi.. Bởi, lúc bạn đi về cõi xa xăm nào đó!.. đầu óc tôi trở nên mụ mị (không thông minh như bạn tưởng), khi những người bạn kia liên tiếp ra đi bất ngờ, không chịu nói câu từ giã, đã làm tôi ngơ ngác (không bình tỉnh, can trường như bạn nghĩ). Và bây giờ nếu một người nữa tiếp tục ra đi…chắc tôi phải tin vào số phận mất!...
   Người ta thường nói: “Những người tốt thường hay chết sớm”. Tôi chả tin...
    - Các bạn chẳng tốt đẹp gì…chỉ biết thân thiện, không hằn thù (chẳng anh hùng),
    - Chịu đựng, che dấu nỗi đau riêng không nói (dại dột),
    - khi có nỗi buồn lại cười nhẹ nhàng (ngốc nghếch),
    - Vợ ghen bậy, không nấu cơm…chỉ lén khóc một mình (nhu nhược)
   Và nhất là xấu tính: Biết tôi không chịu đi mà cứ bỏ tôi lại một mình…vắng tênh. Ô hô!...quá nhiều điều không tốt!?.
   Ngoài kia, có nhiều người tốt lắm! Khi họ từ trần , người ta làm lễ nghi thương tiếc rất…tốt, có diễn văn ca tụng, những vòng hoa tính bạc triệu, tiễn đưa từng đoàn xe dài sang trọng, công an giao thông cũng phải khép nép…Trịnh công Sơn lúc “trở về cát buị” cũng có kèn…sáo thổi, có ca sĩ hát, khuếch đại tài hoa, có dòng người đưa tiễn hoành tráng…mãi thiên thu.
    Nhưng, từ ngày các bạn mất, tôi chưa nhờ vả gì…lần này thì có đây: Nếu như…Anh Bạn này, có ra đi thì hãy chờ đón hộ…mở hết âm thanh(chỉ có tôi nghe): Dân chơi trống, Lợi chơi guita Bass, Trung solos và để Hoài Thương chơi organ…Trung chơi khó ngửi lắm!...
   Anh chàng này!.. Theo các bạn, thì chẳng biết nghệ thuật gì…Nhưng, cũng có cá tính nghe nhạc đó! Miễn là đừng chơi những bài nào mà các ca sĩ sau đây đã từng hát: Thanh Lam, Mỹ Linh, Đàm Vĩnh Hưng…và nhất là Tùng Dương (nhớ nhé!). Cẩn thận, không anh ta chết lần thứ hai thì…biệt tăm luôn. Vì  thưởng thức âm nhạc của anh ta là khẩu hình miệng, điệu bộ, ăn mặc…(nhà giáo mà), nhưng các bạn cũng cần người có óc tổ chức, có khả năng ăn nói trước đám đông mờ…?
   Nhưng thôi, chỉ là mơ thôi! Mơ tầm bậy, Mộng không đúng...Tôi hy vọng sẽ đón anh ta về nhà bằng nụ cười…Mà ngày xưa, Victo Dân hay nói những lúc lo lắng: “Cậu!...có nụ cười thấp thoáng những tia nắng..” ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét