Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Sương khói...

   Sương khói…
( thơ phổ nhạc…)

   Tôi đến Sài Gòn ghé thăm Thục Nguyên. Anh đọc cho tôi nghe bài thơ mang sắc màu tạ từ…như chuẩn bị hành trang tâm tình đoạn cuối của đường trần “sương khói”. Một bài thơ thủy chung khúc mệnh duyên đời tự tại…
  Có thể, đã là người thành đạt giữa những bộn bề lo toan, đầy biến động xã hội(?) Nhưng,  bút pháp văn học Thục Nguyên vẫn đượm chất thật thà, lụa là không cầu kỳ, chói lọi (Có lẽ, anh ấy là người yêu thơ đậm sâu và rất nồng nàn…)
   Tôi (Thế Nhân) phổ nhạc là kỷ niệm cuộc gặp gỡ thơ ca, hạnh ngộ giai tình bè bạn…

Sương Khói
(tặng Ngọc Hạnh – vợ yêu)

Giữa dòng sắc sắc không không
Trái tim bé bỏng bềnh bồng tử sinh
Nghiệp duyên tiền kiếp định hình
Xin đừng rơi lệ khóc tình ngủ yên

Giữa đời nhớ nhớ quên quên
Nắng phai là để hồn đêm lạnh lùng
Tình ta sâu nặng khôn cùng
Vẫn như sương khói nghìn trùng mà thôi

Khát vong tan, hết duyên đời
Tình trôi trong gió luân hồi thế nhân
Lối về chiều ấy bâng khuâng
Nhớ nhau buông xuống trầm luân thoáng buồn

                                            Thục Nguyên




Bài hát này nhạc điệu Mỹ, hợp âm Pháp, nốt nhạc Việt...(cười)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét