Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2019

Bé ơi...!


                  Bé ơi!
(Viết tặng bạn…)
   Những tên gọi (danh tính) có tính từ chung trừu tượng “nhỏ” ‘bé”…thường tượng trưng cho ý niệm yêu thương, bao dung, che chở. Đôi khi, không chỉ dành riêng cho trẻ em mà còn đặt tên cho “người tình”của riêng ai đó! (chưa biết tên, hoặc có ý nghĩa cảm xúc, ý niệm…).
 
 “Bé” (được viết hoa) dưới đây có thể là bài thơ “dấu” yêu khuyết danh của bất kỳ ai? Sự thật, bài thơ này khó phổ nhạc vì kết cấu không thuận lợi về bố cục phiên khúc(?)
  
   Nhưng, vì đây là bài thơ hay (cảm nhận cá nhân) đến mức giản dị dễ thương, rộng tính bao dung, xúc động kỉ niệm. Vì thế, ngữ điệu rất tự nhiên, tâm tình chân chất ẩn chứa tình đời…
   Ở đây, tôi nghiêng về mặc định âm nhạc luôn có một phần trong thơ, hay thơ là nguồn hứng khởi cho một bài hát hồn nhiên vậy!(cười)…


  Bé ơi!

  Bé ơi nghe anh hỏi
  Mai về có nhớ anh không?
  Tay gầy đan lên tóc nhỏ
  Anh ngồi thương mấy con sông
  
  Bé về anh ra đứng ngõ
  Ngắm hoài hàng dậu không hoa  
  Bé đi anh nói cùng cây cỏ
  Nhớ Bé ghê anh muốn khóc òa

  Thương Bé anh muốn tập làm người lớn
  Nhưng lòng thì rất ngu si
  Biển đời vây quanh dữ tợn
   Bé còn nhỏ dại biết chi

  Ngày Bé bay qua trời rộng
  Anh ngồi trông ngóng xót xa
  Bé về cho anh chút mộng
  Môi lành anh ngậm câu ca

  Thương anh một đời rong ruổi
  Thương Bé bỏ phố xa người
  Lang thang nơi nào có bạn?
  Anh còn ai để rong chơi…

     Ya Bang tháng 03 năm 1977 (Khuyết Danh)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét