Gót phiêu du
(Hát để xót xa thân phận…cho những xã hội vắng lòng tự trọng,
thiếu niềm tin vào con người. Cho những người không tình yêu, lang thang không
lý tưởng…)
Đồi hoang vu
Núi rừng sương khói chập chùng
Người phiêu lưu
Không bờ không bến ngày sau
Sông nước đợi nào chờ
Một bóng thuyền mịt mờ
Buồn đi đây đó…
Cuộc tình mây gió tìm nhau
Ngày cô liêu
Rong tình trên phố hoa đèn
Về liêu xiêu
Mặt người son phấn buồn hiu
Qua phố chợ lạnh lùng
Ghé quán đời ngại ngùng
Đèn mờ đom đóm…
Gập ghềnh cô xóm tiêu điều
Gót phiêu du…
Quên ngày quên tháng đi tìm thời gian
Đời phiêu du…
Qua miền gian dối thương thân phận người
Ngày thênh thang
Không nhà không bóng hẹn hò
Chiều lang thang
Mộng thường ghé nấm mộ hoang
Nghe gió lời thì thầm
Trong nắng vàng dần tàn
Một đời phiêu lãng…
Đợi mùa khăn gói kinh cầu.
Thế Nhân
Đời phiêu du…
Trả lờiXóaQua miền gian dối thương thân phận người
Buồn qua @thenhan ui...!
Hic, đi tìm hạnh phúc mà...đi nhầm vào miền gian dối (le lưỡi)
XóaNgày cô liêu .
Trả lờiXóaRong tình trên phố hoa đèn
Về liêu xiêu
Mặt người son phấn buồn hiu
Đi tìm hạnh phúc quả thật khó @ nhỉ ? Eo ui bước nhầm thì chít .
Hì hì...Vậy Nhỏ đừng để bị "cô liêu" nhen!
Xóa"Thiếu niềm tin vào con người" đọc cảm thấy buồn lắm. Em chỉ thiếu niềm tin vào tình yêu thôi....
Trả lờiXóaLần dầu ghé thăm anh BT . Chúc anh luôn vui và luôn có niềm tin vào con người nhé!
Cảm ơn...Dĩ Vãng đi lạc vào nhà (?). Biết nhận nỗi buồn thì cũng biết thả nỗi sầu bay đi (cười)!
XóaTại em (theo xưng hô) lấy tên "Dĩ vãng" (quá khứ)...chắc tình yêu phía trước đó, cố lên nhen!