Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

Xuân phai...

Xuân phai

Xuân về qua lối cũ
Ngõ hồn thuở xanh xưa
Dốc đời xuôi bóng đổ
Rơi vàng nắng lưa thưa…

Em có về phố nhớ
Mùa áo lộng đong đưa
Thơm hoa cười hé nụ
Còn nguyên nếp hẹn hò…

Thời gian ngày phiêu lãng
Dĩ vãng mộng xa xôi
Gió mây trời run rủi
Xóa dấu trần trăng vơi…

Ta về nghiêng phố chợ
Trơn tay tuột lời thề
Bến xuân người chân mỏi
Xin chút tình pha phôi…

                             Thế Nhân


P/s: Có người nói: Thấy @thenhan hết làm thơ, viết nhạc…chắc “ổng” hết yêu thơ ca rùi? Hic, mình mà hết yêu thơ ca và yêu người (le lưỡi) thì sao lên thiên đường được? Nhưng, thành thật mà nói: Khi chung quanh (xã hội) có quá nhiều tồn tại âu lo, thì khó mà rêu rao cái hạnh phúc của riêng mình(?) 

2 nhận xét: