Hạnh phúc buồn…
(Rong
đời…)
Thật
lạ, có điều gì tuyệt vời hơn hai chữ hạnh
phúc? Thế nhưng, ngày lễ “quốc tế hạnh phúc” vừa trôi qua dường như quá im
lìm, lặng lẽ…
Sở
dĩ, liên hiệp quốc (2013) chọn ngày 20 tháng 03 hằng năm làm “Ngày quốc tế hạnh
phúc”…là vì ngày thu phân trong năm (thời
gian ngày và đêm bằng nhau) mang ý nghĩa của sự cân bằng âm dương, vạn vật. Với mục tiêu vận động xây dựng hạnh phúc nhân
sinh, một thế giới công bằng thịnh vượng và an toàn (xã hội, kinh tế và môi trường)…
Có lẽ, ước mơ đẹp đẽ đó còn quá
xa vời! Khi người trong xã hội còn chất chứa đầy hoài nghi? Hãy thử đi lang
thang trên báo chí truyền thông, mạng xã hội…chúng ta sẽ bắt gặp nhiều nỗi
hoang mang, lòng đố kị, đâu đó vẫn ồn ào nguyền rủa hận thù tiếp nối. Những âu
lo đời sống bất an thường bị nhấn chìm vội vã rồi trôi qua nhờ thoáng vỗ về quá
khứ, học thuyết lượm lặt tương lai rao giảng mộng mị…hoặc ai đó vẫn đang thảnh thơi vô tư nghêu
ngao thói đời phiến diện, lại bận rộn với thần tượng cợt nhã trên sân khấu hề nụ
cười show biz…
Hạnh phúc buồn…hình như được quyến rũ từ một
định nghĩa, triết lý vi vu man mác: Hạnh
phúc thuộc về quan niệm mỗi người (?) Một mệnh đề bí ẩn lênh đênh sông
nước, long đong như hè phố lận đận, lẫn thẩn miên man tiếng kinh cầu phủ dụ…thường mô tả
chân lý rất bàn bạc (mơ hồ) tưởng
chừng như hợp lý! Thực tế, chỉ là cách suy diễn nhằm biện luận từ thói quen
(tâm lý) đa dạng về sở thích và nhu cầu con người…
Thật
là phiêu bạt…khi ta hí hửng nhầm lẫn lấy sở
thích hay nhu cầu của mình ra làm
vốn liếng cố định gieo trồng tư duy hạnh phúc? Vì, hạt giống ước mơ cũng thường
bị thay đổi theo định khúc của thời gian…hoặc là nó (nhu cầu, sở thích) sẽ bị phát
triển đẻ thêm nhánh tham lam. Khi trái đắng hủ lậu chín mùi hương vị cực đoan…thì
những điều xấu xa sẽ vô tình lan tỏa ảnh hưởng đến người khác, số phận cuộc đời
chung. Và, thế là chúng ta mãi lận đận, loanh quanh rong đời bên lề thế giới …
Dù
niềm tin đặt vào số phận (hoàn cảnh, hiện trạng) hay nghiệp định luân hồi (học
thuyết tâm linh)? Thì đời sống hạnh phúc con người không trốn tránh được cội
nguồn sinh trưởng từ gia đình, bạn bè và xã hội (giá trị thực tế sinh tồn)! Vì
thế, chẳng có thứ hạnh phúc hiện thực nào lại được tồn tại ở thế giới vĩnh cửu, cực
đoan vị kỷ! Và, cũng không ai có thể tự vô
ngã thong dong bước về cõi niết bàn,
hay với đức tin hồn nhiên mà phiêu lãng đến được chốn thiên đường…Bởi, chẳng ai thiếu hoang đàng đi tìm hạnh phúc trên
con đường cô độc?
Người
ta thường nói: Khi đi qua gian nan mới thưởng thức được giá trị của hạnh phúc? Có
lẽ, hạnh phúc không phải là món đồ
trang sức để cố bảo vệ hay giành dựt: Tình yêu có thể bắt đầu từ đôi trái tim
(cảm xúc)…Nhưng vợ chồng được hòa thuận, yêu thương bởi họ biết tôn trọng và sẻ
chia; Chẳng ai đề cập đến “chữ hiếu” khi lãng quên trách nhiệm của bố mẹ; Bổn phận
giữa thầy và trò chỉ là khoảng cách tạm thời về học vấn; Những công dân tốt thường
được sản sinh ra từ thể chế luật pháp công bằng và văn minh…
Dẫu sao ta vẫn mơ ước: Hạnh phúc có thể là
điều xa xỉ khi thân phận bị ruồng bỏ. Nhưng, lại là hy vọng duy nhất tồn tại cho
xã hội biết cách xây dựng tình người…
Dẫu sao ta vẫn mơ ước: Hạnh phúc có thể là điều xa xỉ khi thân phận bị ruồng bỏ. Nhưng, lại là hy vọng duy nhất tồn tại cho xã hội biết cách xây dựng tình người…
Trả lờiXóaTHẬT ĐÚNG mà
Nơi kia HatCat chờ, ở đây tôi chờ...(cười)!
Xóa