VIỄN PHỐ
(Ghét
tặng nhỏ Lê xóm Gà Cồ*)
Đời xuôi về viễn phố
Mòn gót ngày xa đưa
Phơi cuộc tình nắng mưa…
Ngày đi trời thở gió
Lộng áo mùa trăm năm
Cây thông già lận đận
Ru phận Người phôi pha …
Em, có về phố nhỏ
Ghé quán đời lênh đênh
Trên đồi xưa duyên nợ
Trả treo chiếc môi mềm…
Anh, suốt đời có lẽ
Ngóng Biển Hồ trăng thơ
Xa thuyền loan hiu quạnh
Đợi thêm chút tình cờ…
Thời gian hờn dĩ vãng
Chạnh nhớ từng đông qua
Cơn gió chiều chạng vạng
Đời cạn tình thiên thu…
Thế Nhân
*
Trong truyện “Lũ nhóc xóm Gà Cồ” của Hoàng Thị Viễn Du. Đăng (2015) trên trang Phố Núi và Bạn Bè http://www.nhuygialai.com/2010/10/trang-hoang-thi-vien-du.html; và tường facebook Hoàng Thị Viễn Du.
P/s: Lần đầu, Tôi đến Pleiku vào mùa hè (1972). Bầu
trời tưởng như quá gần. Phố xá ngập chìm trong mưa bay. Chân trơn trượt, áo
quần lấm tấm bùn lầy đất đỏ…thấy lòng hoang mang dễ sợ!
Nhưng, khi trở lại đầu mùa đông tôi mới chợt nhận
ra bài thơ “Còn chút gì để nhớ” (Vũ Hữu Định) mới là hiện thực đời mình…
Nếu
nói về kỉ niệm tuổi thơ, thời cắp sách đến trường thì tôi chỉ là lữ khách!
Nhưng, nói về kí ức hành trang sinh tồn?Thì chắc hẵng vẫn chất đầy dĩ vãng cho
đến tận cuối mùa nhật nguyệt! Dù đã hư hao hoặc đôi lần cố tình thả rơi vãi cho
gió núi, mưa nguồn cuốn đi…
Đó là chưa nói…vết xước yêu kiều những bóng
hồng tạt nhẹ qua đời mình, nhát ma cuộc tình bỏ lại (cười)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét