Đưa em về quê xưa…
Đôi khi, tôi muốn viết một
điều gì đó về quê hương của mình…
Nhưng, mọi ngôn từ trở nên hụt hẫng khi nói đến nỗi niềm thân phận bi ai con người! Vì, sự chân thành của lịch sử
làm sao bằng sự thật thà của chiến tranh (?)
“Người
ta có mặt trong cuộc đời này! Họ đâu có quyền lựa chọn bố mẹ và đất nước mình
sinh ra? Nhưng ở đây, nơi đã sinh ra hình hài nuôi dưỡng sự lớn khôn! Thì dù nghèo
nàn đói rách, vất vả gian nan, dù đau thương hay tật bệnh…chúng ta vẫn cần
phải sống tốt để cảm ơn đời, để trả nghĩa sinh thành, công ơn dưỡng dục như một
chu kỳ đương nhiên bất tận…”
Đưa em về thăm quê xưa
Chân đùa cát trắng xa đưa
Đồi hoang sơ nghiêng dáng đổ
Yên bình tìm lại ngày vui
Tim người khô héo bao năm
Từ lâu rồi cha muộn phiền
Chia cuộc tình buồn phận mình
Dòng sông rẽ lối đi hoang
Biển khơi sóng vỗ lang thang
Không bến bờ đời dang dở
Cạn suối nguồn chờ ngóng đợi
Về đây em về yêu thương
Bên hiên bóng ngã soi đường
Đưa em về trao hương hoa
Môi cười xoa dấu lệ nhoà
Dòng sông xưa thôi xói lở
Hàng tre đong đưa lối nhỏ
Êm đềm về lại tìm nhau
Trao tình đã mất hôm nao
Ngày qua rồi mẹ đừng buồn
Quên một thời trên phận ngưòi…
(Hình ảnh trong video-clip chỉ là để lưu niệm cho đại gia đình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét