Thứ Hai, 29 tháng 11, 2021

Nàng thơ...

 

Nàng Thơ
(Câu chuyện bạn bè thơ ca…)
 
   Đây là bài viết dành tưởng niệm cho “người tình thi thơ” thay cho lời từ tạ…
   Cũng có thể viết, để cho lòng mình đỡ hoang mang trước cuộc đời vạn biến!
  Với những nàng thơ? Người tình không chân dung, chỉ có thể trừu tượng những gì xao động nơi tâm hồn của họ. Tuy có sự tương đồng giữa âm nhạc và thơ ca, nhưng vẫn khác nhau rẽ lối đi vào trái tim bằng âm thanh hay hình tượng chữ nghĩa…mà có lẽ, tượng hình chữ nghĩa diễn cảm sâu xa hơn ta nghĩ (?)
 
   Sở dĩ, gọi Mỹ Uyên (Blog N2Y) là “nàng thơ”…vì giữa chúng tôi có giao ước chỉ nói chuyện với nhau bằng thơ ca: 
   - “Nơi em ở, hai mùa gió lộng…
   Gió Nồm Nam khi thổi đem mưa
Gió chướng Tây kéo về lại nắng
Ai hẹn hò vo mãi tròn chưa?” (N2Y) 
   - Nơi anh ở, đông về còn bỡ ngỡ
   Lanh giao mùa thương nhớ cũng dở dang
   Ngày qua ngày chân xuống phố lang thang
   Bước đếm bước xua nắng về bên ấy…”(@TN) 
   - Nơi anh ở đông vừa tới ngõ
Gió chuyển mùa nhớ khoác áo thêm
Đừng lang thang xuống phố về đêm
Xua chi nắng phía em đang nóng?(N2Y) 
   - Nơi em ở có hai mùa anh thấy…
Mưa nắng đầy phố chợ gót lao xao
Lỡ gió đùa đừng khoác áo chiêm bao
Nhớ nhé em chớ “vo tròn lời hứa”!(@TN)
 
 Tôi thích thơ của Mỹ Uyên (N2Y)…vì lời thơ rất tự nhiên. Ngôn từ sáng tạo, chân thật sống động bằng ngữ điệu bao dung, liên kết đều mạch ý tưởng. Không chau chuốt nhưng lại kiêu sa, không vọng tưởng nhưng hình tượng (tu từ) sống động, quá đỗi nguyên sơ và duyên dáng…
   Nàng đang mơ mộng:
   - Lưng chừng phố em ngồi mơ mộng
Chạnh thương người cõng nắng bên song
Bụm chút gió mùa đông thắp lửa
Thả trời nam man mác nhẹ lòng
   Em rải thơ theo chiều gió lộng
Lời tung bay về phía người thơ
Xếp vần yêu trọn nét đợi chờ
Em ngờ nghệch, ngẩn ngơ, ngơ ngẩn…(N2Y)
   Qua thơ, tôi đoán ở chung cư nào đó (lưng chừng phố) và “cõng nắng bên song” (say nắng bên thềm) tôi hiểu nàng đã có chồng…
   - Từng giọt lạnh chạnh lòng em tựa cửa
Cõng nắng về anh tạt rớt bên song
Bên thềm hoa hong nóng cả mừa đông
Nồng hơi ấm tình ngàn năm không mỏi
   Dẫu thi ca lẫn rong rêu đá sỏi
Liễu cũng hờn lấp ló bến sông trăng
Khi vần iêu se sắt mộng băn khoăn
Là câu thơ ngẩn ngơ tình sương khói (@TN)

   Đôi khi nàng làm tôi lúng túng, do dự lần mò quá khứ:
   - Phố xưa, chiều chủ nhật
Em. Áo trắng mây vương!
Tóc dài, ai ngây ngất
Xuân xanh gieo mộng thường… 
   Có chàng chân vướng nắng
Theo sau bỏ bóng chùng
Bài thơ tình nằng nặng
Từng mơ chuyện riêng chung 
   Giữa dòng xe tủn mủn
Chàng kẹt ngã tư đường
Nàng lên xe lúng túng
Đường về ai vấn vương? 
   Phố chiều nay đi bộ
Kể chuyện tình bóng mây
Có phải chàng nhặt nắng
Bỏ phố xưa mưa đầy?(N2Y)
 
   Tôi nghĩ nàng đang ở trung tâm Sài Gòn nơi địa chỉ “vụn vỡ lá me bay” và gần phố đi bộ, tôi sẽ đến đó…nàng có vẻ e ngại và tôi đành lãng quên, viết vội vã trong mơ hồ:
   - Phố xưa? Chiều thuở ấy…
Tóc gió cuốn hương bay!
Chạm bến đời sóng dậy
Mơ áo trắng vơi đầy 
   Có môi cười thả nắng
Vẫn nụ hồng lênh đênh
Anh. Nghiêng đời nhặt bóng
Trượt chân tiếc môi mềm… 
   Thương cuộc tình hao hụt
Chậm mất ngõ xuân xanh
Lối xưa ngăn đèn đỏ
Vỡ tan giấc mộng lành 
   Chuyến xe “người đi bộ”?
Về đâu áo trắng mây…
Ta về đong thương nhớ!
Hấp hối tình mưa bay…(@TN)
 
  Tôi yêu quí những người hồn nhiên với cuộc đời của họ. Với phụ nữ, tôi thường nhìn vào đôi mắt…còn hình thể thì dành ưu tiên cho những ai trừu tượng đam mê hội họa (cười), nhưng với Mỹ Uyên đến nay, vẫn còn đó những dấu hỏi lớn (?)
   Trích đoạn trong bài “Thơ say”, lần đầu tiên tôi thấy nàng cũng thích bỡn cợt…
    - Tuổi có cao nhưng dáng em chưa yếu
Còn “mi nhon” và cũng lắm điệu đà
Quần jean bó áo phong nón rộng
Giày thể thao chân nhảy sáo anh nha… (hihihi)
   Em pha rượu cho thơ em nhấm nháp
Nàng thơ say còn em tỉnh rụi hà
Em sống qua bao cảnh đời bát nháo
Cũng nhờ thơ tu tạo đấy anh ơi!
 
   Túi thơ tôi đã gần cạn, hoặc vì chuyện gia đình cuối đời bộn bề lễ nghĩa. Để những bốn năm sau đó (2019) tôi mới có bài viết nhận xét về thơ của Mỹ Uyên…bỗng thấy nàng xuất hiện:
    - @TN: Luôn làm N2Y cảm động!Thanks nhá! Nhất là câu: “…Chẳng bao giờ nàng lấp đầy khoảng trống của trái tim còn nhịp đập, đong đầy tình yêu chưa bao giờ hao hụt…” Ai mà hiểu tui dzữ vậy ta!?Đúng vậy, “lần yêu nào cũng dại như lần đầu tiên” mà @TN ui… (cười xấu hổ). @TN có khỏe không?
 
  Hic, tôi luôn bị “mê muội” bởi nàng thơ này…
   - Từ độ dáng xưa buồn khép cửa
Hoàng hôn về lốm đốm bạc thời gian
Nắng bên thêm chút nhạt màu thắp lửa
Đợi trăng thề tìm chiếc lá thu tàn…
    (Chúc sức khỏe N2Y)
   - Từ lúc đưa chồng sang cõi khác
Cảm xúc chia xa bỗng vỡ òa
Quấn vành khăn trắng quanh tóc trắng
Chịu đựng riêng mình khóc riêng ta
   Hai năm nghe tiếng ve mùa hạ
Gom từng chiếc lá vá buồng tim
Trả xong bổn phận lòng thanh thản
Trở lại cùng thơ thăm bạn hiền.
  (N2Y cảm ơn TN.Giờ khỏe lắm!)
   - Đời qua một thoáng khói, hương, hoa
Bến cũ thuyền xưa bóng nhạt nhòa
Một nửa vầng trăng còn nguyên đó
Gió đùa sóng vội khuất thuyền xa…
   Thời gian mấy hạ cũng hai xuân
Người đi xanh biếc cỏ trong ngần
Thì thôi một chuyến đời đưa tiễn
Nhặt lại vần thơ đón cuộc trần…(@TN)
 
  Xưa kia, tôi hay “tự kỷ ám thị” đời mình là những chuyến xe rời bến, rồi cứ ngỡ chỉ có người ra đi là mang theo bui bậm hành lý vương sầu…mà không nghĩ được rằng người ở lại sân ga mới thực sự chịu trĩu nặng u buồn.
  Thời gian vụt trôi, sau hai năm tôi mới về ghé thăm “nhà” blog của nàng. Cửa vẫn mở toang, người đâu khuất bóng! Tôi nghe thấy đâu đó tiếng gọi, nhưng không gian vẫn lặng thinh, dài vô tận…
  Tôi đã cố xem lại hàng trăm bài thơ cuối cùng, biết đâu tìm hiểu một chút chuyện gì đã sảy ra. Và, tôi đã nghĩ nàng chạnh lòng ra đi miên viễn về một miền xa lắm, nơi đó không còn đau khổ lẫn yêu đương…(thơ trích đoạn):
   - “Phố ngăn mùa dịch bệnh
Chút thưa vắng để yêu
Tình nhân dìu lặng lẽ
Ta se chân quấn chiều
   Trẻ hẹn hò ngầm hiểu
Tránh gặp lúc muộn màng
Ôm nhau càng thấy thiếu
Nụ hôn ngoài khẩu trang…”  (Phố vào Mùa Dịch Bệnh)
 
   - “Ngày tình nhân hôm qua
Ta vào bệnh viện nhận món quà
Nhìn chai nước biển màu vàng nhạt
Nhỏ từng giọt nhỏ xuống tim ta…
Không có hoa hồng
Chẳng gấu bông
Mơ chi sô-cô-la ngọt với rượu nồng
Bên ta bác sĩ cười giấu mặt
Chỉ con đôi mắt xót xa trông…” (Cho Ngày 15/02/2020)
 
   Tôi không chắc có thể khắc họa được chân dung đầy đủ, nhưng có thể viết lại cuộc đời của nàng qua tưởng tượng nhờ lắp ghép rời rạc từ những bài thơ ẩn kín. Dù hé lộ đam mê tha thiết yêu đương nhưng vẫn cố vẹn thủy chung. Từ duyên phận đã có một đời “hồng nhan bạc mệnh”…Tôi thừa nhận rằng mình cũng sa vào một hồn thơ diễm lệ, đầy mộng tưởng của một người phụ nữ trí thức nhưng tình lận đận nên gọi phong ba tuông trào qua “thơ tình lãng mạn”.
   Ai rồi cũng sẽ ra đi. Nhưng ra đi trong cô đơn là điều khiến ta xót xa, giận dỗi…
   - “Ai có còn hiểu ta
Bạn bè blog ảo
Lời ngọt ân cần trao
Đến đi cũng chỉ là…
   Còn có ai hiểu ta
Chiếc lá rơi đầu mộ
Lấp linh hồn xuống chỗ
…………………….
Mai rồi đời cũng qua…” (Mai Rồi Đời Cũng Qua)
 
   - “Chiều nay mưa phố eo ơi nhớ!
Dẫu biết vấn vương chỉ để buồn
Để lòng sầu muộn tình dang dở
Mưa tạnh giao mùa âm giọt buông…” (Mưa Giao Mùa)

SỐNG MỘT MÌNH
 Chủ nhật tôi đi chơi
Đến nhỏ Hân hắn bảo
Mầy chờ tao chút với
Tắm cháu ngoại đã nào...
.   Qua nhà Quỳnh nghe than
Chồng tao đau mấy bữa
Lu bu chăm sóc chàng
Đâu rảnh ngồi "tám" nữa
.   Ghé nhỏ Xuyến ế chồng
Hy vọng ả ở không
Ngờ đâu nàng cũng bận
Cùng lão bồ chơi rong...
.   Chán quá tạt nhỏ Nga
Gặp lúc bả ở nhà
Hỏi huyên thuyên đủ chuyện
Dạo này mày ốm nha!
.   Giờ sống với ai hả
Chăm lo bởi đứa nào
Rồi những ngày ốm đau
Một mình làm sao xuể!?
.   Tôi ở về một phía
Phía không người xẻ chia
Không vì ai để sống
Ngày tháng trôi lặc lè...
....
N2Y
 
   Có thể, cõi đời là đau thương, nhưng sự thương đau của một người phụ nữ không quyền được yêu đương theo trái tim của mình, khiến ta ái ngại…
   Tôi không nói về nước mắt vì sợ nhầm lẫn với “bể khổ”…
   Nhưng, khi quá cẩn thận muốn biết rõ điều gì trong đời cũng thường là quá muộn(?) Tôi là kẻ tự phụ trong công việc, nhưng lại là người khá nhu mì (thiếu quyết đoán) trong các mối quan hệ vì sợ xúc phạm, lầm lỡ. Thời gian không đợi? Điều đó cũng tự gây ra khá nhiều rắc rối và cũng làm đời mình khó lãng quên, thao thức muộn phiền…
   Và giờ đây, tôi nợ Nàng Thơ một lời xin lỗi muộn màng:
  
TN
Ngày xưa nàng đi bộ
Khoe áo lộng đong mùa
Tình ta theo qua phố
Nhặt nắng thả đời mơ..

Rồi một chiều xa vắng
Lóng ngóng mất bài thơ
Em lên xe tình lặng
Bỏ mình anh trong mưa…
                               
N2Y:
Ngày xưa thời con gái
Áo em lộng gió bay
Chiều cuối tuần ra phố
Ước mơ xanh tháng ngày...
....
Có chàng trai nhặt nắng
Thơ lẻo đẻo theo sau
Rồi một chiều xa vắng
Anh về trong mưa mau...
 
TN:
Anh về sầu sâu mắt
Vạt áo chiều gió bay
Mơ nửa mùa xa lắc
Người tình còn đâu đây…
 
Người tình còn ở đấy!
Có chắc vẫn xa xưa?
Bên dòng đời sóng dậy
Trăm năm cuộc tình thừa…
          
N2Y:
Biển Qui Nhơn còn đấy
Người năm xưa nghìn trùng
Thời gian dòng nước chảy
Làm sao giữ tình chung?
.....
Mưa bóng mây rơi vụn
Mây tan rồi thì thôi...
Muốn về nhanh em phải
Đi một mình anh ơi!
Ừ thôi! Em cứ đi…
Biển một mình xô sóng
Đưa người tình trong mộng
Lạc dấu về lối xưa
Nhưng giờ đây có lẽ…
Em gối mộng trăm năm
Anh bây giờ chắc sẽ…
Vẽ người tinh xa xăm?
                                                              THẾ NHÂN (29-11-2021)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét