Thế cuộc nhân sinh(?)
(Câu
chuyện cuối năm…)
Câu chuyện cuối năm? Thường, là câu chuyện cũ loanh quanh đời sống, hoang mang xã hội, sinh tử đời người, hoặc phiêu bồng xa xót từ một mùa xuân nọ...
Thời gian không ngừng trôi! Sự tàn phai của vật chất và dòng chảy lịch sử khiến mọi thứ rồi cũng thuộc về quá khứ…
Từ xa xưa người ta đã cố gắng xây dựng, rêu rao triết lý nhân sinh (đời sống), lý tưởng xã hội phù phiếm (chính trị). Nhưng, dù biện luận cao siêu, tự trào đến đâu…so với thực thể, cũng chưa bao giờ là lẽ phải duy nhất? Dẫu vậy, người ta vẫn cố tựa vào “niềm tin” nào đó để có thể lợi lộc, cứu rỗi một vài bóng dáng thấp thoáng hạnh phúc...
SƯƠNG KHÓI
(tặng Ngọc Hạnh – vợ yêu)
Giữa dòng sắc sắc không không
Trái tim bé bỏng bềnh bồng tử sinh
Nghiệp duyên tiền kiếp định hình
Xin đừng rơi lệ khóc tình ngủ yên
Giữa đời nhớ nhớ quên quên
Nắng phai là để hồn đêm lạnh lùng
Tình ta sâu nặng khôn cùng
Vẫn như sương khói nghìn trùng mà thôi
Khát vong tan, hết duyên đời
Tình trôi trong gió luân hồi thế nhân
Lối về chiều ấy bâng khuâng
Nhớ nhau buông xuống trầm luân thoáng buồn
Thục Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét