Kiện vuaThủy Tề
(Chuyện
nhân gian…)
Đã lâu lắm mới gặp lại lão Trời…
- Hi…good morning!
Lão liếc mắt hiêng hiếng (Chẳng
biết, lão là đàn ông hay đàn bà?)
- Nói tiếng Dziệt cho rùi…
- Ủa, xưa kia ông ở Nam Kỳ
à?
- Cứ thế đi…cha Bắc mẹ Nam !
Tôi gật gù, cười cười ra vẻ hiểu chuyện. Ổng cũng có vẻ hơi nhột, lật đật hỏi:“Lụt lội, nên
lên đây kiện thằng Thủy Tinh nữa à…”? Rồi rờ cằm (không có râu) cười hềnh
hệch:
- Ngày nay…mấy nàng con cháu Mỵ
Nương cũng thích mặc váy ngắn. Hắn (gã Thủy Tinh) ham hố đùa chơi chút
đó mờ…
Ờ…Thằng
Tui cũng thấy trong truyền thuyết thần
và người cùng mê gái (le lưỡi) giống
nhau. Nhưng, cũng bực bội…
- Kỳ này, ngập qua nóc đó cha
nội…
Lão có chút ngạc nhiên, rồi dường như không quan tâm lắm…
- Vậy, là “nước lũ” rùi! Thằng
Thủy Tinh chỉ biết làm nước dâng chứ không có mộng mị lũ cuốn…
Tất nhiên, là tôi cũng biết…nhưng, cõi trần tục vốn thích cá cược thắng
thua (Ủa, sao giống thế sự bóng đá)
- Tui muốn làm đơn kiện Thủy
Tề…
Lão lắc đầu, xua tay đưa lý luận kiểu nghị quyết thay cho luật lệ, phân
trần:
- Cha đó làm vua cõi Nước, tao
làm vua cõi Trời còn nhân gian làm vua cõi Đất…làm gì được nhau, mậy? Đừng đổ thừa riêng cho thiên tai, chung sống phải chấp nhận mọi qui luật sinh tồn...
Chời, đúng là thê cuộc Đất & Nước phân ly! Tui á khẩu, ngẩn tò tè…Hic, chuyện
này kiện tụng cũng nhập nhằng, rồi âu lo hết đời người! Sự “đồng cấp” lấy quyền gì
xử? Cũng như Tui, chỉ học Thủy Lợi chứ có suy ra thủy “hại” đâu, mà lấy cộng trừ để dẫn
chứng tranh luận? Hơn nữa, "Tòa án" (Viện quy hoạch) gần như bị giải thể từ sau 1986 (do thay đổi cơ chế kinh tế "tự thu chi").
Sự hoạch định chính sách do kế hoạch ngành nghề "tự chủ"(?) Thường giới hạn kỹ thuật ngắn hạn, bởi háo thắng lợi ích cục bộ, khó mà “đồng bộ” lâu dài, để cùng nhau hưởng lợi & chia sẻ rủi ro(!) Người ta chỉ thấy
bản vẽ qui hoạch sạch sẽ, đẹp đẽ…với phóng thanh rôm rả ước mơ "sang chảnh". Nhưng, sẽ chẳng thấy đề án luận
chứng khoa học kỹ thuật (nguyên lý) dân sinh đâu cả (?)
Ông trời cũng chỉ biết nắng mưa, rong
mùa mây bay lãng mạn, hơi đâu quan tâm chuyện thế gian…
Tuy vậy, chắc cũng cảm xúc (lặn mất) trước sự mất mát thế cuộc bể khổ dân sinh. Lão trời,
cũng theo mây bay ngỏ lời khuyên nhủ (nghe như khuyến cáo):
- Có lẽ, ông nên dzìa cầu
nguyện thì hơn…
Tui chưng hửng:
- Hơ, chùa chiền, nhà thờ cũng
ngập hết rầu…!?
- Thì…lẩm nhẫm đọc kinh.
Hic, đang hốt hoảng kêu cứu…thí cố pà-lội! Lo bơi ngợp hơi, miệng đâu mà
đọc?
Thấy Tui sắp nổi khùng ổng xuê xoa vỗ về khuyến mãi, bố thí chút hy vọng cho ai thích tự hào, ngồi trên cao ốc vô tư nhìn xuống chốn lênh đênh sông nước…
-
Nghe nói con người đã phát triển khoa học, dự báo trước thảm họa thiên nhiên,
phòng chống dịch bệnh…rùi mà?
Nghe xong, Tui tự cảm thấy xót xa thân phận bọt bèo, cái "sáng kiến" phi khoa
học hám lợi cực đoan. Đâu chỉ trong nước? Bạn bè cường quyền trên thượng nguồn, nó cũng
kinh doanh những cái đập khổng lồ thủy điện giữ nước mùa nắng, xả lũ mùa mưa…(có thể chết khát và chết đuối)
Than ôi! Cái kiếp "ông
mặt trời" cũng phiêu bồng theo định luật, chỉ là một ngôi sao nhỏ bé giữa không
gian mênh mông vô tận. Ổng cũng bị đổ thừa nhiều thứ, mặc dù cũng biết thức ngủ như loài người...
Nên thôi, lửng thửng tạm biệt gã lưỡng cực (Trời) quay về
vớt vát những gì phù du còn xót lại, cố lượm lấy kinh nghiệm để thức tỉnh cõi đời, còn hơn mơ hồ theo cái nghĩa "vô thường" xa rời hiện thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét