Thứ Hai, 16 tháng 9, 2024

Phiêu bạt...

 

Phiêu bạt…
 

Thuở non nước vào đời phiêu bạt...
Chí yên hùng từ độ khai sinh
Biển trời chói sáng bình minh
Đêm trường tăm tối giật mình bão giông
 
Từng cơn gió xoáy lòng tan tác
Lũ sóng dồn cuốn hạnh phúc trôi
Cây buồn ngã bóng chia phôi
Người buông rốn lũ vẫy đời chia xa
 
Miền sơn cước tạ tình ly biệt
Chốn đô thành lụt lội long đong
Thượng nguồn tay với hư không
Trung du chân ngập lúa đồng lặn sâu
 
Tháng mưa ngâu, thương sầu ngơ ngác
Tóc rối bời gạt lệ mưa sa
Triều dâng mệnh khúc phong ba          
Liêu xiêu sóng vỗ nếp nhà lênh đênh
 
Trời mông mênh, đất miền tan vỡ
Bão xô đời giật gấu vá vai
Bềnh bồng mệnh nước u hoài
Tìm về nhặt nhạnh lạc loài nỗi đau
 
Mộng chờ nhau cuối đời tất tả
Trời vô tình một chốc tan hoang
Người đi lưu lạc thiên đàng
Nhân gian ở lại ngỡ ngàng chốn xưa
 
Phận sao thưa số nghèo lận đận
Ngõ đi về chật chội áo cơm
Chạnh lòng đói giúp đoạn trường
Xin đừng ơn nghĩa giữa đường cưu mang...
 
                                    Trần Thế Nhân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét