Lòng tốt...
(chuyện “tám”… )
Hơ hơ…Mùa xuân người ta
thích nói chuyện vui, tránh nói chuyện buồn! Thiên hạ chúc nhau may mắn, không
lẽ kể chuyện âu lo…
Còn Tui …chỉ thích đùa chơi!
Nhưng khi nói đùa nghiêm túc, thì sợ mất lòng người khác, bày chuyện khôi hài
thì tưởng kẻ khinh bạc…còn tưng tửng hài hước khán giả ngỡ mình có tài thâm
sâu. Nên đây, chỉ nói chuyện bâng quơ, vu vơ về “Lòng tốt” thui…(nhiều chiện quá!).
Không phải khoe khoang, chứ…từ khi ngớ
ngẩn ra chơi trần gian, Tui đã có lòng tốt theo bản năng rùi…Chẳng hạn, sau
khi khóc oe oe thách thức đời, Tui đã vội nhanh chóng tìm vú để…bú (sữa)! Khi
biết đi chập chững thì đã biết vòi vĩnh đủ thứ cho riêng mình…và lò dò bước
chân vào tiểu học Tui đã thấy tiền là rất ư quan trọng…vì, thực tế ngày nào cũng
cần có tiền (!), nó thay mặt con người xử lý, điều nghiêng rất nhiều chuyện về “lòng tốt” (?)
Rồi lớn một chút tui thấy
mình có lòng tốt với…gái (cấm méc), ai yêu Tui cũng nhận lời như là bổn phận (le
lưỡi ). Lúc tự lập, nơi nào có quyền lợi thì tui luôn xung phong trần tình lòng tốt, phô trương không dè
xẻn…(ha ha).
Nhưng rồi, một hôm tui vấp
phải cục đá cuộc đời! Thấy sao loé sáng mọc giữa ban ngày, thấy "tâm linh" lựợn
lờ hiện diện khắp nơi…và nghe thông tin giáo huấn ra rả bổn phận làm người:
Phải có lòng tốt với gia đình, xã hội và…thần thánh!
Lòng tốt cho mình thì không cần
ai dạy (bản năng sinh tồn), nhưng đem lòng tốt tặng cho thiên hạ cho đi không
lấy lại…quá khó! Nên tui phải hỏi cặn kẻ:
Hỏi vị Linh mục: - Đó là tính bác ái…
Hỏi một nhà sư : - Đó là tâm từ bi…
Hỏi một nhà chính trị: - Đó là lòng trung thành…
Hỏi một nhà giáo dục: - Đó là sự trung thực…
Tui hân hoan vội hỏi:
- Làm thế nào để có được cái: Tính, Tâm, Lòng và Sự…đó?
Họ im lặng …chỉ có nhà giáo là còn mô phạm rục rịch share:
- Thì đừng dấu dốt nát…
- Mần seo khỏi bị dốt…?
- Phải học cho tốt…à.
- Làm cách nào để học tốt…D?
- Phải trung thực…à nghen!
À! Là phải đi…vòng tròn (tui gật
gù). Nhưng, lắc đầu (xuống) theo quán tính vâng lời vậy thôi! chứ tui muốn tới
bến lun…có điểm đích,
chứ lẩn quẩn cái “vô thuỷ, vô chung” không điểm đầu điểm cuối…đi lòng vòng tui
hay bị chóng mặt, tàn cuộc chơi (đời) không biết về đâu…Bởi, tui cũng không
muốn xuống địa ngục hay lên thiên đàng…vì nếu có thuyết luân hồi thật! thì chắc
chắn Tui có vu hồi thì cũng lọt vào…cõi tình, trả nợ muôn kiếp(hi hi), chắc gì
hết nghiệp…(hic).
Chưa bỏ cuộc, quyết tìm cho ra
thế nào là lòng tốt…
Hỏi nhà kinh doanh: - Uy tín…
Hỏi người nông dân: -
Cần cù…
Hỏi đàn ông (chồng): - Cao
thượng…
Hỏi đàn bà (vợ): - Chung
thuỷ…
Hỏi trẻ con: - Vâng
lời..
Hỏi người giàu: - Từ
thiện…
Hỏi người nghèo: - Nhẫn
nại…
Đến đây tui phát hiện ra…sự ẩn
chứa mục đích các lòng tốt đó phần lớn chỉ có lợi cho chính họ... Mà tui thì
muốn biết lòng tốt nào không cần báo đáp lợi lộc, không ơn nghĩa đèo bồng…
Tui nghĩ, nếu hỏi những ngành nghề
khác chắc cũng na ná…nên tìm một nghệ sĩ để có vẽ thăng hoa hơn. Quả thật, anh
ta nói về lòng tốt rất siêu thực và hay nhất là anh ta ngân nga:
- Sống…trong đời
sống cần có một tấm lòng…để làm gì em (?) biết không? để gió cuốn đi…
Tui hỏi ngu ngốc:
- Lỡ…hổng có gió…
Anh ta bực mình gắt:
- Thì ông mở quạt máy …
Oải…thấy “người của công chúng”nổi nóng, Tui đành lang
thang mãi từ nhà ra trường học, đến chùa chiền, nhà thờ, thư viện, phố xá…ghé
qua quán nhậu:
- Xin chào… “Lòng” tốt là như thế nào ông anh?
- Ực! Lòng…lợn, mới ngon…
Chậc…nếu vào nhà thương điên…chắc chúng nó bảo mình
điên(cũng phải)…
Lêu lõng, lạc bước đến công viên thì thấy đôi tình
nhân đang…chu mỏ hôn nhau, tui quấy rối:
- Ê…lòng tốt ở đâu hả?
Không biết vì sợ hãi hay đang…phiêu diêu, cả hai đắm đuối
trả lời:
- Là…dâng hiến ạ…
Mốc-xì, giả nai…nhưng, cách nói này! Thấy lòng tốt có gì
đó hẳn bình đẳng, cũng hay…(thèm!)
Đi ngoài ánh sáng chắc khó tìm
được chân lý, tui lò dò len lõi trong hẻm tối…bổng gặp một tên cướp…trấn lột cả
tiền trong túi và điện thoại. Khi đưa hết cho nó, tui vẫn cười hề hề hỏi:
- Ê …lòng tốt ở đâu? anh bạn…
Ngạc nhiên một chút, Hắn cười khẹt khẹt (kiểu nguyên
thuỷ)…nhét tiền vào túi và đưa lại cái “dế mèn” đã mờ số…
- Là sự bố thí…theo nhu cầu.
Khi “Đi một ngày đàng, mà không học được sàng khôn”thì
đành quay về với…vợ già (nghe được toi đời):
- Hi… cưng có lòng tốt không?
- Có đấy!...khi nào anh không còn nghĩ “Con là nợ, vợ là
oan gia” …
Ghét…tui bắt thang lên hỏi ông
trời…tưởng ổng mừng vì có đệ tử “độc nhất vô nhị”, ai dè ổng nhăn nhó:
- Thôi cha nội…thế gian mà có lòng tốt hết, thì tao bị cô đơn
à…ai kêu (Trời ơi!) nữa…
Mệt, Hết… bin.
hiii
Trả lờiXóaLúc sáng vào nhà anh, đang viết com ngon lành, điện bỗng cúp cái ''rụp''...
Giờ trở qua lụm được tem vàng.
Nhà anh không có tem vàng
XóaCó bùa thơ thẩn xúi nàng tương tư…(chít HD rùi)