Say nắng!
(Câu
chuyện “nắng ngoài thềm”)
“Say
nắng” (trong ngoặc kép) là cụm từ có nghĩa bóng hàm ý bị rung động tình cảm với
ai đó, và thường xem là tình yêu ngoài luồng chồng vợ…
Một
cô gái (tạm gọi) có nich-name khá phiêu bồng…gởi cho tôi câu hỏi có chút đắn đo ngại ngùng, nghĩ suy hoang mang. Nên, phải lược dịch gọn lại:
- Lỡ bị…say nắng thì phải làm sao hở chú?
Tuy hơi
đột ngột, nhưng không đến nỗi ngạc nhiên…Bởi, mấy năm trước khi mạng yahoo còn hoạt động (chưa có facebook). Trên các trang “nhà” blog phần đông là sinh viên và nhiều
người lớn tuổi (có điều kiện tiếp cận vi tính) thường chỉ đăng entry văn chương, thơ ca, bút ký hoặc
viết để dạo chơi miền đất mới …
Vì cùng
có mục đích giao lưu chữ nghĩa, nên khá bặt thiệp hòa đồng. Thế nên! cũng rất dễ
dàng tâm sự chuyện thầm kín, bộc bạch tình trường, những chuyện lục đục mâu thuẫn
bắt gặp trong đời sống tình cảm: Sự xuất hiện người thứ ba, hỗn loạn ghen
tuông, và cả lẫn lộn điêu ngoa xảo thuật cám dỗ lầm lỡ…
Tất nhiên, tôi cũng hiểu đó là những lời trao đổi gút mắc lòng người, không hẵn chỉ tìm kiếm lời khuyên nhủ(?) Mà mong tìm một ai đó đủ tin tưởng, cảm thông để cởi mở tâm tình giảm áp lực tinh thần, biết đâu giải phóng được “cơn đau tình ái”(cười)…
- Ủa? Mắc mớ gì mà thơ thẩn ngoài cửa, cho
“nắng ngoài thềm” nó tạt vào…
- Dạ, chắc là do cơn nắng mùa hè…đó chú!
Hừ! Xứ
mình có đến bốn mùa lãng mạn? Đáng nhẽ, mùa thu-đông thường se lạnh tâm hồn, dễ
hờn mát…nên bị trúng “nắng” khi mong manh ra thềm sưởi ấm? (le lưỡi)
Thử chẩn
đoán lại xem:
- Vậy, đó là nắng mới hay nắng cũ?
- Dạ, người cũ…
(Chít pà)! Vậy là vạt nắng của mùa thu xưa
rùi! Nếu cơn nắng lận đận “năm năm trời không gặp từ khi em lấy
chồng…” (nhạc Phạm Duy) đi ngang ghé “tạt nắng bên song” thì tâm hồn cố
nhân còn vương kỷ niệm sao không thẩn thờ lay động?
Đó
là chưa nói: Hắn (cái thèng người cũ)
mượn ca khúc này em có nhớ của Trịnh
Công Sơn trích đoạn ra ru đời vang vọng “Chúa
đã bỏ loài người, Phật cũng bỏ loài người! Này em, em cứ (chớ) phụ người…” thì dù nàng chung thủy đến
mức cứu cánh, cũng đành từ bi bác ái cõi nhu mì (chậc)…
- Có lần nào chú say nắng chưa?
- Hic, bị đeo kính râm wài nên ra phố chỉ “mát”
mắt thui hà…
Có
lẽ, “say nắng” chỉ dùng cho tâm lý phụ nữ? Giới tính nàng Eva thường hay bị cảm
xúc trong bối cảnh khi được thăng hoa bởi ánh đèn sân khấu, với âm thanh mật
ngọt (sorry). Còn mấy chàng Adam thích hóng
nắng mới, hoặc do sự tiếc nuối cám dỗ…
Minh triết đời sống không phải là một học thuyết cố định! Nên chẳng có lời khuyên nào cho bản ngã quan niệm hạnh phúc riêng mỗi người? Nhất là khi tư tưởng duyên & nghiệp bị áp đặt vào số phận tình đời, trong khi chính họ tạo ra thế cuộc từ một cơn gió nhẹ…
- Oh, my god làm
sao biết được cơn “say nắng” dài bao lâu? Và, cũng thường có nắng gay gắt đầu
hè dễ mờ nhạt cuối thềm đông…
Đã đành Xuân Diệu (nhà thơ) lãng mạn nên dám yêu
liều lĩnh “làm sao cắt nghĩa được tình iêu?”
Nhưng, những kẻ phiêu lãng (như Tui) cũng chắc gì tránh nỗi chốn dại khờ ở cõi
tình trường (hic)!?
P/s: Dưới đây, “Nắng
ngoài thềm” là tựa đề một bài thơ của Mỹ Uyên(N2Y). Tôi mượn tạm để muốn trả
lời về một vài ý niệm“say nắng”trong thơ ca. Cũng đôi khi là “honey”(mật ngọt)
dùng ru đời cho qua đêm dài mộng mị...
(Lâu
lắm không còn họa thơ với Mỹ Uyên…một nàng thơ thoát thai yêu đương như chưa bao
giờ vơi cạn với ngôn ngữ rất hiện thực, sâu sắc đến mức dung dị…. Cảm ơn!)
Nắng ngoài thềm…
Nơi anh ở đông về còn bỡ ngỡ
Lạnh giao mùa thương nhớ cũng dở dang
Ngày qua ngày chân xuống phố lang thang
Bước đếm bước xua nắng về nơi ấy!
Nơi em ở có hai mùa anh thấy…
Mưa nắng đầy phố chợ gót lao xao
Lỡ gió đùa đừng khoác áo chiêm bao
Nhớ nhé em chớ “vo tròn lời hứa”(*)
Từng giọt lạnh chạnh lòng em tựa cửa
Cõng nắng về anh tạt rớt bên song
Bên thềm hoa hong nóng cả mùa đông
Nồng hơi ấm tình ngàn năm không mỏi…
Dù thi ca lẫn rong rêu đá sỏi
Liễu cũng hờn lấp ló bến sông trăng
Khi vần iêu se sắt mộng băn khoăn
Là câu thơ ngẩn ngơ tình sương khói…
@TN
Lạnh giao mùa thương nhớ cũng dở dang
Ngày qua ngày chân xuống phố lang thang
Bước đếm bước xua nắng về nơi ấy!
Nơi em ở có hai mùa anh thấy…
Mưa nắng đầy phố chợ gót lao xao
Lỡ gió đùa đừng khoác áo chiêm bao
Nhớ nhé em chớ “vo tròn lời hứa”(*)
Từng giọt lạnh chạnh lòng em tựa cửa
Cõng nắng về anh tạt rớt bên song
Bên thềm hoa hong nóng cả mùa đông
Nồng hơi ấm tình ngàn năm không mỏi…
Dù thi ca lẫn rong rêu đá sỏi
Liễu cũng hờn lấp ló bến sông trăng
Khi vần iêu se sắt mộng băn khoăn
Là câu thơ ngẩn ngơ tình sương khói…
@TN
(*) Hình như N2Y muốn “vo tròn” mọi thứ(cười)
Nơi anh ở đông vừa tới ngõ
Gió chuyển mùa nhớ khoác áo thêm
Đừng lang thang xuống phố về đêm
Xua chi nắng phía em đang nóng?
....
Nơi em ở hai mùa gió lộng
Gió NồmNam
khi thổi đem mưa
Gió chướng Tây kéo về lại nắng
Ai hẹn hò vo mãi tròn chưa?
...
Lưng chừng phố em ngồi tựa cửa
Chạnh thương người cõng nắng bên song
Bụm chút gió mùa đông thắp lửa
Thả trờiNam
man mác nhẹ lòng
....
Em rải thơ theo chiều gió lộng
Lời tung bay về phía người thơ
Xếp vần yêu trọn nét đợi chờ
Em ngờ nghệch, ngẩn ngơ, ngơ ngẩn...
Gió chuyển mùa nhớ khoác áo thêm
Đừng lang thang xuống phố về đêm
Xua chi nắng phía em đang nóng?
....
Nơi em ở hai mùa gió lộng
Gió Nồm
Gió chướng Tây kéo về lại nắng
Ai hẹn hò vo mãi tròn chưa?
...
Lưng chừng phố em ngồi tựa cửa
Chạnh thương người cõng nắng bên song
Bụm chút gió mùa đông thắp lửa
Thả trời
....
Em rải thơ theo chiều gió lộng
Lời tung bay về phía người thơ
Xếp vần yêu trọn nét đợi chờ
Em ngờ nghệch, ngẩn ngơ, ngơ ngẩn...
N2Y
Nhớ thời đó bọn mình hăng say làm thơ quá héng TN .?
Trả lờiXóaMê say chứ (cười)! Nhưng, thật lạ khi xem lại...@TN rất ngạc nhiên là: Những bài xướng họa hồn nhiên lại có chất thơ ca hơn những bài chau chuốt từ ngữ được "đăng đàn", hay đã "biên tập" thành sách (hic)?
XóaỪ! Thì mê say ( hic ) những bài họa thường hồn nhiên hơn vì có thêm ngữ điệu của bài xướng. Còn bài đuợc đăng phải giữ nguyên chất của mình.
XóaTN khỏe ko?
Từ độ dáng xưa buồn khép cửa…
XóaHoàng hôn về lốm đốm bạc thời gian
Nắng bên thềm chút nhạt màu thắp lửa
Đợi trăng thề tìm chiếc lá thu tàn…(le lưỡi).
-Chúc sức khỏe N2Y.
Từ lúc đưa chồng sang cõi khác
XóaCảm xúc chia xa bổng vỡ oà
Quấn vành khăn trắng quanh tóc trắng
Chịu đựng riêng mình khóc riêng ta.
.
Hai năm nghe tiếng ve mùa hạ
Gom từng chiếc lá vá buồng tim
Trả xong bổn phận lỏng thanh thảng
Trở lại cùng thơ thăm bạn hiền.
.
N2Y cảm ơn TN . Giờ khỏe lắm !
Đời qua một thoáng khói hương hoa
XóaBến cũ thuyền xưa bóng nhạt nhòa
Một nửa vầng trăng còn nguyên đó
Gió đùa sóng vội khuất tình xa…
Thời gian mấy hạ cũng hai xuân
Người đi xanh biếc cỏ trong ngần
Thì thôi một chuyến đời đưa tiễn
Nhặt lại vần thơ đón cuộc trần…
Trăm năm một thoáng khỏi , hương , hoa
XóaNgười đi ta tiễn lệ nhạt nhoà
Nhón chân tìm nửa vầng trăng phố
Thấy nửa bóng mình khuất nẻo xa
.
Khăn tang quấn hạ lạ hai xuân
Nén hương ta khấn cháy lưng chừng
Vong linh siêu thoát về hoang tịch
Ta gọi hồn thơ lạc ngập ngừng...
.
8 câu của TN quá đạt.
Bài thơ trên chỉ là “Thế nhân” thi…cảm thán chuyện trăm năm của N2Y!
XóaNói đến ngữ điệu nữ thi nhân? TN thích giọng thơ mới của Mai Đình (Hàn Mặc Tử); hoặc “hai sắc hoa ti-gôn” có chút nhạc tính của T.T.KH. Và sau này có thêm Mỹ Uyên …vì cảm nhận như “ngôn ngữ hiện thực” đã hòa quyện được thi ca…(cười)!