“Đây là bài thơ của Hoàng bích Ngọc, một người bạn thuở
thời niên thiếu xa lắc lơ…!
Lạc
mất dấu (từ hơn 40 năm) bởi nhiều lối rẽ của dòng đời. Nhưng, có lẽ thơ ca luôn
có định khúc duyên tao ngộ (?) nên đã gặp gỡ giữa dòng thơ đầy bão táp…(cười),
vần vũ tâm tư, tình người…
@TN
đăng lên đây với bè bạn…để giải bày lên chút tình tri ngộ!”
Bao thuở tình trần…
Thơ:
Hoàng Bích Ngọc
Nhạc:
@thenhan
Bao ngọt đắng bên thềm đời giá buốt
Ta trải tình cho nhân thế bước qua
Xóa sân si dưới gót giày sám hối
Nợ nhân sinh đo hết khoảng thật thà
Ta trải tình cho nhân thế bước qua
Xóa sân si dưới gót giày sám hối
Nợ nhân sinh đo hết khoảng thật thà
Em một góc, đôi bờ đong nước mắt
Qua từng ngày, lặng lẽ vớt Xuân xưa
Rớt rơi buồn xác hoa tàn sắc uá
Gót hài mòn dạo vòng nỗi xót xa
Qua từng ngày, lặng lẽ vớt Xuân xưa
Rớt rơi buồn xác hoa tàn sắc uá
Gót hài mòn dạo vòng nỗi xót xa
Đời lữ thứ một đêm nghe rời rã
Bóng chim ngàn mỏi cánh gối thiên thu
Cõi vô cùng đón nhau về, ai biết
Nghe mệt nhoài những toan tính thực hư
Bóng chim ngàn mỏi cánh gối thiên thu
Cõi vô cùng đón nhau về, ai biết
Nghe mệt nhoài những toan tính thực hư
Những tình tự qua nửa đời chôn dấu
Chữ ngông cuồng đem phá nát tình đau
Nghe hồn Xuân trong hương đời phai nhạt
Nhớ ngập lòng, dù biết chẳng còn nhau
Chữ ngông cuồng đem phá nát tình đau
Nghe hồn Xuân trong hương đời phai nhạt
Nhớ ngập lòng, dù biết chẳng còn nhau
Giọt mặn đắng nặng lòng người lữ thứ
Đôi tay nào khua nước vỡ trăng xưa
Ơi nhớ nhung tưởng ngủ vùi quá khứ
Bếp năm xưa, giờ nhóm mấy cho vừa!
Ơi nhớ nhung tưởng ngủ vùi quá khứ
Bếp năm xưa, giờ nhóm mấy cho vừa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét