Tình
mùa đông…
(bài tình thơ số 3)
Tình mùa đông
Xa rồi phố nhỏ một mùa đông
Ngõ dốc xôn xao má ửng hồng
Gió lộng vô tình trêu vạt áo
Người về chạnh nhớ níu đời trông
Hoang đàng ta gởi lòng phiêu bạt
Thánh thiện nàng trao giấc mộng lòng
Thuở ấy lao đao tình trót dại
Bây giờ nuối tiếc gọi thinh không
…
Từ ấy mùa đông trong mắt tôi
Đường xưa ngõ vắng bước chơi vơi
Chờ tim buốt lạnh hoàng hôn xuống
Tìm bóng sao khuya lạc cuối trời…
Người ấy yêu lời ca thánh buồn
Mộng thường lắp lánh bụi hơi sương
Tinh khôi quyện gió tà áo trắng
Gót nhỏ thanh cao phía giáo đường
Đôi má thơm nồng em rất ngoan
Yêu thương giữ vẹn nét đoan trang
Thẹn thùng lúng túng cầu thiên chúa
Tha thứ hồn anh lỡ vội vàng…
Chỉ thế mà thôi chỉ thế thôi…
Đời trôi hai lối nợ hai nơi
Sầu đông năm ấy mùa chưa cạn
Không hẹn chia ly đã mất rồi…
Tôi tưởng tình đời luôn thế mà…
Mặn mà người đẹp sẽ sang sông
Yêu đương lấp lững quên tình nhớ
Hạnh phúc vui duyên phận với chồng
Nhưng có ngờ đâu lời nguyện xưa:
“Lỡ trời chia cắt mộng em đưa…
Tình ai em mượn lời ru thánh
Tội chứng em mang mãi duyên thừa”.
Trời hỡi! làm sao tôi biết là…
Lời thề như gió tựa sương sa
Mà nay chắt chiu duyên người cũ
Thống hối người ơi! trắng nhạt nhoà…
Dĩ vãng xa rồi chiều gió đông
Đưa người không đón được sang sông
Vĩnh hằng tôi nợ đời dang dỡ
Hụt hẫng tội đồ khóc mùa đông…
Thế
Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét