Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Cuộc đời và những suy luận có lý...



  Cuộc đời và những suy luận có lý…

   “...Nếu  thấy cuộc đời toàn là đau khổ thì...mặt mày nhăn nhó, tâm hồn quạnh quẻ, trống vắng...
   Nếu nhận ra cuộc sống chỉ là thử thách gian nan...Ta có thể cảm khái vui buồn là sự hấp dẫn của đời người…
   Nó buộc ta lựa chọn. Nhưng đôi khi, ta bị cuốn trôi giữa dòng đời đục, trong không nơi nao là bờ bến...(nghe buồn phải không...?) Vì vậy, buộc ta đi tìm kịch bản của những niềm vui...”
   Kiếp người…có thể là phù du, là cõi tạm, là quy luật giới hạn: Sinh- lão- bệnh- tử.
   Nhưng dẫu sao đi nữa! chỉ khi thông qua kiếp người thì người ta mới nhận thức được thế nào cội nguồn của đau khổ và hạnh phúc...Và mỗi kiếp người luôn có một cuộc đời riêng cho mỗi người…
   Cuộc đời là một cuộc chơi…mà mỗi người tự lựa chọn cao thượng hay hèn kém cho mình một kiểu cách chơi với đời (người)…
   Tôi thử nghĩ: “cuộc đời và những suy luận có lý”:
  
   Khi bước vào kiếp sống nhân sinh, Ta hãy nghĩ đó là sân khấu cuộc đời…Nhưng không phải là tiểu thuyết chính luận của  Bi hùng kịch  hay một vở Hài kịch triết lý quấy nhiễu dạy đời …mà chỉ là nhân vật hài hước đơn giản sự đời: Có gian nan hấp dẫn phía trước, có nổi đau và niềm vui, có gian trá và thật thà và tất nhiên có cả thiên đường và địa ngục…Có nghĩa là: Không có hạnh phúc, đau khổ mà chỉ có thành người không thôi?!.
     -  Khi ta chui vào đời thế gian, từ một miền u tối hay một vùng rưc rỡ tình yêu…thì cũng phải khóc! (sự thật). Có thể khóc cho đau thương hay vì thích thú…khóc bởi thích khóc…hoặc khóc cho người sinh ta ra, cho ai hân hoan làm bố mẹ…
     -  Khi ta được bồng bế hay bước đi chập chững, ta thấy đời như những cơn say: Say sưa giấc ngũ, say sưa mộng mị…rồi trôi vào quên lãng.
     -  Khi ta tung tăng được trên đôi chân của mình, thì thoăn thoắt trên mặt đất, giữa dòng người qua lại, những vật dụng ngộ nghĩnh, những màu sắc quen quen…
    -  Rồi sau đó người ta bắt ta phải học.Ta thích học khi tưởng mình thông minh và ghét nó khi ngỡ mình ngu dốt. Người lớn cái gì cũng tốt, cũng hoàn hảo…chỉ có ta luôn lầm lỡ ngu ngốc…
    -  Ta nhận diện được ta là con trai hay con gái hoặc chưa phải là ai cả. Lúc này, ta nhận ra người lớn cũng ngớ ngẩn, cũng lầm lỡ…nhưng khác nhau thấy lạ…
    -  Chỉ một thời gian sau đó! Ta bị áp lực gia giáo, kỷ cương phép nước…phân biệt được giàu nghèo, đẹp xấu, giỏi dở và…những điều giáo huấn nghiêm khắc hay ‘chiết” lý của người lớn…
   -  Khi ta biết gần ngang hàng người lớn : Cơ thể ta thay đổi…Ta có thể thích sự xinh đẹp hay sự hấp dẫn hoăc…cả hai. Nhưng thỉnh thoảng ta hay buồn phiền, mơ mộng vu vơ, vơ vẩn, khoảng trống không rõ ràng, đâu đó nghe đời rất lạ…lại bị người lớn "lạc hậu" khuyên bảo về hình thức, cách sống và cực đoan chỉ đạo trong việc học hành, nghề nghiệp tương lai xa lắc…
   -  Rồi dến giới hạn nào đó! Ta bắt đầu tự hào độc lập trong suy nghĩ (hoặc tưởng như vậy). Thể hiện cái tôi bắt đầu hình thành, quan tâm hơn những gì bên ngoài để…khảo sát, xét nét, “đặt” giá những người chung quanh. Thỉnh thoảng cũng thấy mình có chút thiên tài, nhưng đôi khi cũng thấy mình ngu ngơ, bất hạnh. Cũng thích nói dối với con trai hay lừa phỉnh với con gái, hoăc …cả hai (vì người lớn cũng gian dối mà…)
   -  Bỗng một hôm, Bố mẹ không đủ "trình độ" để kiểm soát ta nữa…Trời ơi! Ta quản lý đời ta, hay đời dẫn dắt ta?...không biết…Nhưng rõ ràng ta phiêu lưu theo ý tưởng: ăn, ngủ, học, làm, chơi…cóc ai có quyền hỏi han…vớ vẩn. Có điều kiện ta chứng minh nghe nhạc “cao cấp” và ăn măc hợp “gu” và chọn một thần tượng, hình bóng nào đó để mơ tưởng…để ru hồn vào mộng ước thiên đường xa tít…
   -  Nhưng thời gian chậm rồi lại nhanh, mưa rồi nắng, khóc cười dang dỡ, tuổi đời thì mênh mông nhưng đường phố chật hẹp cũng đã đến lúc phải tự bon chen kiếm miếng cơm manh áo: Lúc đói, lúc no, lúc lên xe xuống…chó. Có thể có việc làm hay thất nghiệp thì…ta vẫn loay hoay tìm lý tưởng nào đó để kêu gào hay thủ thỉ để…sống! hoặc đang thơ thẩn đi tìm cái nữa vớ vẩn của mình đang thất lạc ở đâu đó, có lúc dường như…im hơi lặng tiếng, có lúc mơ mơ, thực thưc…hư ảo mong manh hay xô bồ, trơ trẽn…quá chừng!?!.
     Đến đây, thời gian bước hơi lộn xộn…Mặc dù thông minh, lý trí sáng ngời. Nhưng tại trái tim ta ngu dại, tại định luật dây tơ hồng(he he). Ta háo hức, lầm lỡ bước lên xe…bông với khuôn mặt rạng ngời đi làm”nô lệ” (tự nguyện), mà sau này phải đành hổn hển nhận lấy trách nhiệm mâu thuẫn đủ thứ đắng, cay, ngọt, bùi khi say khi tỉnh…có lúc quá “hân hạnh” chẳng xẻ chia được cho ai. Bận rộn, chấp nối, vun vén , lo toan, hỉ, nộ, ái, ố lung tung. Thời gian nhộn nhịp, trống vắng, xum vầy, chia xa…Lúc nầy, thỉnh thoảng muốn lội ngược dòng về thời thơ ấu hay dĩ vãng năm xưa để…mò kiếm chuyện hoang đường cái gì đã đánh mất không rõ ràng lắm trong ký ức.
    Đây là lúc, Ta thẩm vấn định mệnh, Ta qui tội số phận. Nếu khôn ngoan, ta chấp nhận số phận nhưng thay đổi định mệnh. Nếu thông minh, ta quét rác một cách khiêm tốn dọn đường tương lai. Và nếu muốn bình an ta…hát vu vơ cho đời thắp nắng…
    Nhưng đó là một con người bình thường, có cuộc đời bình thường. Lỡ may, ta không được bình thường vì quá nghèo hoặc quá giàu, hoặc nằm trong giòng dõi quyền chức… thì sao?..
   - Khi ta chào đời hoặc trôi ra giữa thế gian vào một buổi tối không trăng sao, hay buổi sáng rực rỡ nào đó…Ta sẽ tìm cách khóc to hơn hoặc chỉ nhẹ nhàng…khiêm tốn thôi! Vì người sinh ta ra có thể mừng hoặc lo…
   - Khi ta biết…bú, thì thường bị đói hoặc có đủ loại sữa mà ta lười…lựa chọn.
   - Khi ta biết đi chập chững, thì đầu gối đã chai sạn hoặc ta biết đi hơi chậm vì ta sợ ngã, sợ đau trên nền nhà…quá sạch bóng.
 -  Và khi ta có nhận thức một chút về mọi vật chung quanh, điều ta ý thức đầu tiên là sự : Giàu nghèo, thiếu và thừa, cổ cao hay bé miệng, cái có và cái không bao giờ có hơn là quan tâm đến đep xấu, giỏi dở (hình như vậy)…
   - Nhưng rồi cũng là…Người, ta cũng như bao người khác, gần giống nhau. Chỉ khác một điều: Cái đứa…có cái nhà ở hốc phố nào đó nhanh nhẹn, siêng năng so với đứa được đưa đón, chìu chuộng, thừa thải không hề biết no đói là gì…
   - Trong lúc học phổ thông thì ta đã tìm ra chân lý cuộc đời rồi! chắc chắn rằng cuộc đời chỉ có hai giai cấp: Giàu sang hoặc nghèo khó, quyền chức hay chức quyền…và cũng có hai ước mơ đẳng cấp: Danh vọng và tiền tài, sức khoẻ và đủ no…
   - Thời gian trôi nhanh thật…ở bên này thì loay xoay tính toán, còn bên kia thì tần tảo lo toan. Thời gian thì gấp gáp, tuổi trẻ có trôi nhanh…không ai buồn níu giữ. Nếu bước lên xe…hoa: Bên này thì lựa chọn vài chiếc “siêu sao”, còn bên kia chẳng có gì để lựa chọn…mục đích để tới xây dựng ngôi nhà số phận : Sang trọng hoặc…lá lành đùm lá rách…cũng yêu thương, cũng xa cách cũng sớm nắng chiều mưa…chỉ khác nhau bên này thiếu bên kia thừa. Nhưng sự đời…là những cái gì thiếu thì vừa đủ, còn cái gì thừa bao giờ cũng thấy thiếu. Cũng vòng “loanh quanh cho đời mỏi mệt”…(mượn nhạc Trịnh) và cũng cần một giấc ngũ bình yên…
    Nhưng sự Đời đâu chỉ hấp dẫn có vậy…Người ta còn hài hước trong địa vị xã hội, trong tư tưởng, trong tư duy và cách sống, cách thể hiện, cách nguỵ tạo và cả cách yêu thương…Người ta phải có nghề nghiệp để mưu sinh cuộc sống. Và nghề nào…nghiệp đó, định mệnh đó! Nghề gì cũng quí…nhưng cũng có: Cao sang hay hèn mọn, hiền lương và nhẫn tâm, hoà đồng hay tách biệt…Vì vậy, đương nhiên là có giàu và có nghèo, có vất vả kiếm tiền, có vội vàng hốt bạc. Nhưng cũng có một cái…không giàu cũng không nghèo đó là: Trí thức (nếu có giàu chỉ là hợp lý)…Tất cả đều gian nan nhảy, múa sự đời…
    Khi ta muốn nên Người và đời có ý nghĩa, để thưởng thức được nhiều hơn người khác, thì phải biết…nhìn mây trời lang thang, ngắm sao đêm lắp lánh và biết vui, buồn cùng thế sự…Biết lẫn khuất trong cái hay có cái dở, trong vinh quang có nổi đau và trong trần thế cũng có niềm hoan lạc…
   Sẽ có một lúc nào đó trong dòng đời gặp thời vận đen bạc, ta hốt hoảng la lên: Trời ơi! “ta không còn là ta nữa…”thì hãy yên tâm nhé!…Thế giới lúc đó chỉ là cơn mộng du truyền kiếp mà thôi! Nếu không có ta ư? mặt trời vẫn mọc, vắng ta rồi hoa lá vẫn xinh tươi…Lúc đó, ta nhận ra màn đêm chỉ là định luật tự nhiên.
   Ta không nên đòi hỏi phải giỏi khi ta học kém, chẳng qua bởi ta…hổng thích học. Ta không có tài năng, bởi ta chẳng háo danh gì…cho mệt. Ta không thích làm quan chức chẳng qua là sợ bị…tham nhũng. Ta nghèo, bởi ta thích rông rãi…phung phí. Ta không có tình yêu bởi…chi cho đau khổ (nghe nói vậy). Chẳng qua ta thích rong chơi để không uổng phí tháng ngày…cho sự đời thêm “model” kiểu mẩu mới.
   Còn những người “download” triết lý sống khác ta, chẳng qua là vì số phận tội nghiệp…bận rộn về tiếng tăm (tai tiếng)… được rất nhiều và cũng mất rất lớn. Hãy cứ “ru đời đi nhé!...”Chẳng qua là cái kiểu cách gian nan, mà tạo hoá ban cho nơi này hay nơi khác mà thôi...
   Đến một lúc nào đó! Ta cũng cần “cancel”, buông xuôi suy nghĩ triết lý đời hay “quẳng gánh âu lo, mà vui sống” (của ai đó) cũng là khi kết thúc ngàn…thứ đời hấp dẫn…Lúc bấy giờ, ta sẽ hiểu rằng: “Con người sinh ra không phải để hạnh phúc mà để chiến đấu với gian nan và để được nên Người…”(Hic…tuyệt!).
 
“Đời sống có thể là một cuộc chơi…nhưng không phải để thắng hoặc thua người khác, mà với chính mình…”

2 nhận xét:

  1. Những suy nghĩ rất chính chắn. Học được lắm cái hay từ bài này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh đã ghé lại vài phút "bên đời nhặt nhạnh"...(cười)

      Xóa