Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Cuộc tình phai...



   Đây là bài thơ bên Blog’Hướng Dương! Đã được tác giả (Ngọc Cầm)cho phép phổ nhạc.(Là một bài thơ mang nỗi buồn tâm sự “đánh rơi cuộc tình”, nên @TN lụm dzìa hát cho …mất luôn)
   Những cuộc tình tan vỡ luôn là định khúc dấu ái riêng của mỗi người. Tất cả đều có nỗi niềm thao thức, dằn vặt: Sự tiếc nuối, buồn đơn côi, hờn phận người…Vì “thân phận là hữu hạn, tình yêu thì vô cùng”(TCS).
   Nhưng, nỗi buồn của tình yêu chỉ có giá trị duy nhất khi nó được làm thăng hoa thêm kỷ niệm tâm hồn và lòng người…
   @TN muốn soạn bài này theo âm hưởng buồn mang mác…nhưng dịu dàng và đằm thắm. Gần gũi, buông lơi và mông lung…(cười).
“Thôi nhé, tôi ơi đừng khóc nữa

Cạn rồi dòng lệ chát đầu môi

       Tận trái tim sâu buồn chan chứa

      Ai nếm cùng tôi... chút vị đời...”
                                                                                ớng Dương
Cuộc tình phai…                                 
Nhạc: @thenhan
Phổ thơ: Ngọc Cầm

Buồn chi em? Khi đã là duyên nợ
Cuộc đời này tan vỡ chuyện đôi mình
Buồn thêm chi! Khi vẫn là số phận
Mắt môi nào đêm thổn thức bâng khuâng

Rời xa nhau đau xót tình mệnh bạc  
Lẻ loi đường dang dỡ mộng xa vời
Về đơn côi trên lối đời xa lạ
Đắng cay này xin nếm một mình thôi…

Ôi! những ngày tháng năm còn trong trắng
Em ngỡ ngàng nào biết trước phận người
Còn nhớ mãi dáng em gầy trong nắng
Mảnh mai buồn mái tóc phủ mềm vai    

Bóng em sầu vương cuộc tình đã lỡ
Thương một đời se sắt bóng ai hoài
Đừng tiếc nuối thôi còn hờn chi nữa
Duyên tơ trời hờ hững cuộc tình phai…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét