Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Thế giới Blog...



Thế giới Blog…
    
   Mấy hôm nay, trời quang mây tạnh…Những người quen biết rũ nhau đến thăm chơi. Thấy Tui đang ngồi gõ phím computer lách tách, liền nhăn nhó:
   - Sao mà ông cứ ngồi máy tính…không đi “cưa kéo” gì hết dzậy?
   - Hic, ngắm những bông hồng xa lạ, ai hổng thèm…đó là sở thích “ngoại tình” duy nhất không tội lỗi gì? Và Tui cũng biết mình phí đời trai(hì)những ngày tháng cuối cùng đợi “chân chồn gối mỏi”. Nhưng, lỡ rong chơi, lạc vào thế giới  Blog rồi…
   - Blog…mà cũng là một thế giới ư?
   Tui trở thành nhà phân tích “ngoại cảm”:
   - Đúng thế đấy (cười)…Con người thường phân chia nhiều thế giới khác nhau. Và mỗi nơi là một cõi: Cõi thần tiên, cõi địa ngục, cõi thế gian…Trong thế giới con người còn có cõi tâm tư(Blog).
   Rồi nhanh chóng trở thành nhà “pha” học:
   - Hì hì, nếu vậy…mỗi thế giới sinh sống các vị trí khác nhau, nên có tập tính văn hoá riêng. Chẳng hạn, cõi địa ngục thì tăm tối, quỷ dữ, ma le…(sợ thiệt). Trong khi cõi thần tiên thì được cưỡi mây bay, tìm nhau đàm đạo…nhưng không được yêu đương(!) Nếu vi phạm thì sẽ bị thượng đế đoạ rớt xuống kiếp người, yêu cho đến chết…Và thường thấy hình vẽ mấy ông tiên bao giờ cũng già, hơi lạ kỳ …xấu hơn các nàng tiên nữ. Chắc có lẽ vậy mà mấy cô  tiên trong truyện tình cổ văn…thường lượn lờ xuống trần gian tắm…Đã vậy, 1 ngày trên trời dài hiu hắt cô đơn bằng 1 năm dưới nhân gian (đau khổ quá). Cõi nhân gian thì khỏi nói…vì ai cũng biết! Nó trần tục, trần ai, trần trụi…khiến người ta vừa ghét vừa si mê (chán…chậc!).
   Và kiêm luôn nhà tâm lý xã hội:
   - Hơ hơ…Riêng cõi blog, là thế giới của ngao du. Nói “ngao du” cho tao nhã, thảnh thơi, vô tư…Vì chưa thấy nhà Bloggers nào kín cổng cao tường như các quan chức, nhà giàu…vì nơi đây, không lo trộm cướp rình mò. Cửa sổ, cửa sau gì cũng mở toang: “Chào bạn! hi hi, rất dzui bạn mần wen…”. Anh hàng xóm hay cô láng giềng nào lạ hoắc…cũng cứ tự nhiên nhìn lén, chôm chĩa, ghé thăm, kết tình thân ái, quyến rũ…(quá đã)
   Hô biến…thành nhà giáo dục là chuyện dễ hiểu:
   - Có nghĩa…Blog là thế giới phi vật chất, trừ khi gọi nó là đẳng cấp: Chất xám…Không cao sang, chẳng nghèo hèn, không có hình hài mà lợi dụng resona, close-up để lừa mũi, không Lipice để dzụ mắt…Và chẳng ai cần bận rộn làm giàu mất công đếm tiền, chỉ dùng thời gian chút ít hào phóng chữ nghĩa…(Đúng quá!)
   Nhẹ nhàng chuyển file quảng cáo:
- Ở xứ sở (blog) nầy! cũng không cần phải tổ chức thi hoa hậu, bướm hậu…không Idol, talent…làm chi cho phù du, tốn kém! Mất công tội nghiệp ban giám khảo cân đo dòm ngó, khán giả tranh cãi, báo chí soi mói...Vì chân dung, nhan sắc miền Blog không mặc định…Dù mắt bồ câu, sóng mũi dọc dừa hay hàm răng cá mập…Các loại hoa (hì hì) hay các loại trái cây (avatar) cam, bưởi, dưa hấu hay xoài, mướp đều có giá trị như nhau (ực). Ngay cả vòng 1,2,3 cũng tuỳ bạn bè tưởng tượng theo hình học không gian: Tròn, vuông hay tam giác…đều gợi cảm. Nên đương nhiên, hẵn ai cũng là hoa hậu, đẹp phi thường...
   Chỉ khi nào blogger thể hiện ứng xử (Etry, comment) mới biết họ có tài năng, xấu đẹp, vui buồn, hờn ghen, yêu thương?...nếu thỉnh thoảng: Khùng khùng dễ mến, điên điên đáng iêu…cũng chỉ là thể hiện tính cách riêng.(dzui thiệt).
   Và mở lời chiêu dzụ, ru ngủ:
  - Hơ hơ…Đặc biệt, là ai cũng lãng mạn, lãng tử…thậm chí có tí chút lãng xẹt, lãng nhách (giống Tui). Nhưng, cũng rất thật thà chất phác (ặc)…Dzí dụ: Trong khi nhà văn xuôi dòng “hở hang” tâm sự, thì mấy  nhà văn vần (thi sĩ) hay lãng đãng “lộ hàng”tán tỉnh …Mấy cái từ nầy, ở cõi vật chất xã hội đời thường còn nhập nhằng âu lo, phê phán giữa nghệ thuật và phi văn hoá vật thể…Chứ ở cõi tâm tư(blog) được xem là cỡi mở, tiêu giao, tâm tình…(he he). Ngoài kia, mấy cô chanzai hí hững “tuột” đồ (áo quần), còn trong cõi blog cũng có nàng yahoo hay đỏng đảnh “tụt” mạng (internet)…
   Trời…mới nói tới đây!...bỗng nhiên mấy ông bạn già, thính giả của Tui vội vàng ồ ạt, hấp tấp đứng dậy bỏ dzìa? quên cả phép lịch sự bắt tay nói lời tạm biệt như mọi khi…(lạ thiệt). Hổng lẽ mấy “cha” giận mình? Mà bạn bè với nhau, có lỡ nói sai? thì cũng phải hết sức thông cảm…chuyện “ảo” mừ…!
   Nghĩ mà tức! Tui gọi phone…tít…tít…
   - Ha lô…mấy ông đi đâu dzậy…
   - Thanh-cừu @Thenhan…! Xo-rỵ…đang đăng ký học in-tẹt-net. (nói tiếng Anh…mới gúm)
    Ha ha… đành phải chúc mừng Tui!
  
 
       Viết Blog…
   Khi  khảo sát trên các trang Blog trong nước…Chúng ta nhận thấy phần lớn các blogers đều trẻ tuổi và thích ứng với phong trào công nghệ thông tin…Nhưng hầu hết là vì có điều kiện, nhu cầu.và ít nhất cũng có khả năng sử dụng văn chương thơ ca để bộc bạch tâm sự của riêng mình.
  Nội dung thường chỉ trao đổi thông tin cá nhân, tư tưởng, ý tưởng…phôi thai hoặc chứng nghiệm về mọi thứ có liên quan đến cuộc sống mà họ sưu tầm hoặc nhận định, đôi khi đơn giản là dùng để liên lạc, kết bạn, giao lưu…
   Dẫu rằng các trang blog mang tính nhật ký, bút ký, lưu bút… phần nhiều với những tay viết không chuyên. Nhưng ở đây, chắc chắn không phải là bài viết theo đơn đặt hàng, “bồi bút”, mua bán tư tưởng, thị phi…Cũng chính thế mà có cả phóng túng, chặt chẽ hoặc thư thả…và trên hết là có chân tình, có ý niệm…dù núp dưới vỏ bọc nào đi nữa thì nó cũng hé lộ ước mơ thầm kín của chủ blog(Văn là Người)…
   Những Bloger có tuổi đời dày dạn…thường có chút tâm tình, vấn vương kiếp nghiệp văn chương hoặc muốn chia xẻ vài trãi nghiệm riêng tư, những hoang mang đời sống còn tồn tại, những tâm tình còn khuất lấp…
   Mục đích viết Blog…đôi khi chẳng có gì to lớn. Có lúc, chỉ là rong chơi, đùa vui, thế thôi!... Nhưng lặng thầm đâu đó, cũng bắt gặp những xôn xao đời sống hiện thực, vài niềm tin lạc lõng, những thắc mắc âu lo, bao suy tư chiêm nghiệm về: Hạnh phúc, tình yêu, lý tưởng, xã hội nhân sinh…
   Và ít tuổi hay nhiều tuổi…con người luôn nói đến kiến thức, học vấn, đến tấm lòng, đến chữ Tâm, đến tận cuối “một cõi đi về”…tất cả mọi điều như có vẻ mặc định. Thực ra, vẫn mơ hồ bắt gặp xen lẫn đâu đó là sự thiếu tự tin, lo âu, lẫn quẫn, vài điều hoài nghi…Bởi, thỉnh thoảng con người nói đến hy vọng là đang vướng vào tuyệt vọng, vỗ về sự tự tin cũng là thiếu thốn và chờ sự may mắn…và ai cũng biết rằng thiếu may mắn, nó gần với nghĩa của bất hạnh(?).
   Dẫu vậy, đôi khi chỉ là niềm tin, ý tưởng đơn giản…cũng xoa dịu được cõi lòng trống vắng hoặc chỉ là hy vọng vươn lên ở chốn xa xôi đã từng ước ao…mà có lúc thỉnh thoảng cũng làm cho chính mình và cuộc đời ngoài kia thêm ý nghĩa, bớt bơ vơ, cay đắng…
  Riêng tôi…viết Blog, đôi khi chỉ là thơ ca rộn ràng của chữ nghĩa…để cỡi trói, thoát thai tư tưởng, để rèn luyện tự do và để thấy mình bình yên, yêu đời hơn mình nghĩ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét